Ảnh minh họa.
Bình bát trong mùa An cư
Nguồn gốc của nghi thức Quá đường xuất phát từ giới luật Tăng đoàn thời Phật giáo nguyên thủy, nhằm giúp chư Tăng thực hành chánh niệm trong từng oai nghi, đặc biệt là khi thọ thực. Sau này, truyền thống Thiền Tông Trung Hoa phát triển nghi thức này thành một pháp hành mang đầy tính thiền vị, thấm nhuần giáo lý “ăn trong chánh niệm, sống trong tỉnh thức”.
Về ý nghĩa, Quá đường không đơn thuần là bữa ăn đại chúng, mà là một nghi lễ tu tập sâu sắc. Mỗi bước chân, mỗi động tác đều hàm chứa sự tỉnh giác. Sự có mặt đầy đủ của đại chúng trong y nghiêm trang là biểu hiện của sự hòa hợp Tăng già.
Lời chúc nguyện trong Quá đường cũng là cơ hội để hồi hướng công đức đến thập phương Pháp giới, trong đó có đàn việt cúng dường, chúng sinh hữu duyên và chư hương linh.
Cách thực hành nghi thức Quá đường đòi hỏi sự trang nghiêm tuyệt đối. Tăng chúng nhiếp tâm trong từng động tác: xếp hàng theo thứ lớp, niêm hương bạch Phật, tụng bài sớ cúng ngọ, niệm danh hiệu Phật khi thọ thực, giữ im lặng và tỉnh thức trong suốt thời gian ăn cơm.
Ba oai nghi chính trong Quá đường gồm: chấp tác (chuẩn bị), cúng quá đường (lễ nghi dâng cúng), và hồi hướng (kết thúc bằng bài kệ tạ ơn và nguyện lực).
Trong mùa An cư Kiết hạ, mỗi bữa Quá đường trở thành một đạo tràng sinh động, nơi thân - khẩu - ý của mỗi hành giả cùng hướng về sự thanh tịnh và giải thoát. Đây là cơ hội để chuyển hóa tập khí, nuôi lớn chánh niệm, và thể hiện tinh thần lục hòa cộng trụ của Tăng đoàn.
Quá đường vì vậy không chỉ là một nghi thức, mà còn là biểu hiện sống động của đạo Phật trong từng hạt cơm và từng bước chân thiền hành.
Thích Quảng Tịnh